Tác giả: 早早早小葡萄
Edit: Khanh | Beta: Ngư
*
Chương 4
07.
*Gợi ý bài hát để nghe khi đọc truyện: https://www.facebook.com/watch/?v=668442444137256 [Dưới những vì sao]
Lần trước phải đi xe buýt tới trại huấn luyện cờ vây thế nên lần này cũng vậy. Thời Quang dựa theo lời hướng dẫn của thầy Bạch Xuyên mà tìm tới địa điểm tập hợp, gặp được người phụ trách của cung thiếu nhi – Thầy Lâm.
Thầy Lâm rất nhiệt tình, thầy kích động đi tới bắt tay với Thời Quang: “Chào thầy Thời Quang, lần này chúng tôi cực kỳ vinh hạnh mời được cậu tới giảng dạy cho mấy đứa nhỏ. Thật sự quá tốt rồi. Cậu có mang theo hành lý gì không? Để tôi cất cho cậu.”
Thời Quang lắc lắc tay, cười nói: “Thầy Lâm không cần khách khí như vậy đâu. Hai tuần tiếp theo chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau mà. Em cũng không mang theo hành lý gì nhiều, chỉ có hai cái túi, tự em đeo là được. Cảm ơn thầy nhiều.”
“Không có hành lý gì cần để vào hầm xe à?”
Thật ra là có, nhưng tất cả đều ở chỗ Du Lượng hết rồi. Lúc mua đống trang phục mùa đông xong, ngoại trừ bộ đồ đang mặc trên người và một bộ đồ khác để thay, thì toàn bộ đều được Du Lượng mang đi. Theo lời của thầy Tiểu Du chính là: “Đưa cho cậu thì cậu cũng chẳng biết mang theo. Không phải vali đã bị sân bay làm mất rồi sao, ở nhà tớ còn dư vài cái. Dù sao mấy ngày nữa cũng đến ngày huấn luyện rồi, tới ngày xuất phát thì tớ sẽ trực tiếp mang đồ của cậu và của tớ qua.”
Những chuyện như thế này, Thời Quang cũng ngại không nói, chỉ có thể cười ha hả cho qua.
Lúc lên xe, Thời Quang thẳng bước tiến đến hàng cuối cùng. Vị trí khiêm tốn thế này sẽ ít bị quấy rầy, cậu có thể dễ dàng ngủ bù một chút. Hôm nay cậu đến sớm quá rồi, các học viên còn chưa ai đến nữa là.
… Giống Du Lượng khi đó cũng ngồi ở đây. Cậu ta kéo bịt mặt lên, nhíu mày nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc tựa như muốn lấy mạng cậu.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn do Du Lượng gửi tới.
Sáng nay có chút chuyện, lát nữa sẽ gặp cậu ở trại huấn luyện luôn.
Thời Quang thở phào một hơi, cũng không rõ mình nên cảm thấy may mắn hay thất vọng nữa.
Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
Ngủ một giấc trên xe rồi nên lúc xuống xe, tinh thần của Thời Quang tốt hơn rất nhiều. Xung quanh xe có rất nhiều nhóc con, có vài đứa nhóc nhận ra cậu, đỏ mặt chạy tới xin chữ ký. Chiều theo yêu cầu của từng đứa một xong, Thời Quang bỗng hiểu được cảm giác của Phương Tự rồi. Mỗi khi anh thi đấu thất bại đều chạy tới lớp cờ vây ở cung thiếu nhi tìm chút cảm giác an ủi, cảm giác đạt được thành tụ thế này quả thật tốt biết nhường nào.
Thầy Lâm ở cách đó không xa bước đến. Trại huấn luyện lần này xảy ra một chút vấn đề về việc sắp xếp chia phòng. Đáng lý ra, bốn vị thầy giáo ở đây, mỗi người sẽ được có một phòng riêng. Nhưng hiện giờ chỉ còn hai phòng đơn và một phòng lớn, giáo viên nữ duy nhất trong đoàn thì khăng khăng ở riêng một phòng. Thầy Lâm đến thương lượng với Thời Quang, thầy cảm thấy rất có lỗi. Thầy tính chia hai căn phòng còn lại cho Du Lượng và Thời Quang, mỗi người một phòng, còn thầy sẽ chen chúc với học viên ở một phòng nào đó vậy.
Thời Quang còn chưa kịp từ chối thì âm thanh trong trẻo lạnh lùng đã vang lên từ phía sau cậu.
“Không sao đâu, em và Thời Quang sẽ ở chung một phòng. Lúc tham gia cúp Bắc Đẩu chúng em cũng đã là bạn cùng phòng với nhau rồi. Ở chung chỗ thế này, chúng em cũng có thể thuận tiện trao đổi về tiến độ dạy học. Thầy Lâm cứ việc ở phòng đơn còn lại là được.”
Là Du Lượng.
Bây giờ không phải là lúc để cậu rầu rĩ, lo lắng về tâm tư nhỏ nhoi của mình. Thời Quang vội vàng phụ họa, khẳng định cậu cũng đồng ý với phương án chia phòng như thế này.
Lúc này Du Lượng đã đỗ xe vào chỗ đậu, tay cậu kéo theo một cái vali lớn, dáng người cao ngất đứng dưới bóng cây nhìn về phía Thời Quang. Lá cây khẽ khàng đung đưa theo gió khiến những tia nắng nhỏ rơi xuống bên chân cậu.
Lòng của Thời Quang đột nhiên yên tĩnh lại, cậu nhanh chóng bước thẳng về phía trước.
Vất vả mãi mới tìm được căn phòng đã được thu xếp cho hai người họ. Thời Quang nằm co quắp trên giường, hoàn toàn không muốn di chuyển.
Du Lượng treo hết áo khoác vào trong tủ quần áo rồi lấy hai chiếc ly đổ trà vào.
Bỗng nhiên yên tĩnh như vậy khiến Thời Quang không biết phải làm thế nào, cậu ngồi dậy: “Cảm ơn cậu đã mang hành lý giúp tớ, cũng nặng lắm nhỉ? Hay hôm nào tớ lại mua cho cậu một quyển sách, coi như quà cảm ơn hén.”
Nhưng tốt nhất là lần này cậu đừng tặng nó cho người khác. Thời Quang không nói nửa câu sau ra, cậu không thể nói mấy lời sặc mùi ghen tị như thế này được.
Du Lượng nhìn vẻ mặt của người kia, không hiểu vì sao cậu ấy lại bỗng nhiên buồn bực như thế. Cậu thở dài. Thời Quang thật dễ đoán, mọi cảm xúc đều viết hết trên mặt thế kia.
“Không cần tặng sách đâu. Quyển “Tạo thế thắng trong cờ vây” cậu từng tặng cho tớ, tớ vốn đã có một quyển như vậy rồi.”
“Thế nên cậu mới tặng quyển của tớ cho Thẩm Nhất Lãng?” Thời Quang không nhịn được, cuối cùng vẫn thốt ra những lời đó.
Du Lượng khẽ giật mình rồi bật cười: “Sao có thể… Tớ tặng anh ấy quyển sách cũ của tớ cơ mà. Quà cậu tặng, tớ nâng niu còn không kịp nữa là.”
Chết mất, Du Lượng không biết tự giác tí nào cả! Sao có thể nói mấy lời ngọt ngào rõ ràng như thể nói những lời hằng ngày như vậy chứ!
“A, vậy… vậy xem ra cậu rất quý trọng quà do bạn bè tặng nha. Không nhìn ra thầy Tiểu Du là người nghĩa khí như vậy đấy. Món quà mà Hong Su Yeong tặng, chắc cậu cũng nâng niu nó lắm nhỉ?”
Du Lượng cắt lời: “Thời Quang, cậu không cần so sánh mình với ai hết. Cậu chính là người đặc biệt.”
Nữa rồi. Cái tên này, lại nói những lời phạm quy nữa rồi.
Nhưng tính ra thì cậu có gì mà phải sợ chứ.
Thời Quang lặng lẽ tự hỏi. Du Lượng là người một khi đã quyết định mục tiêu thì tuyệt đối sẽ không đổi. Cậu ta đã tiến 99 bước rồi, vậy thì bước cuối cùng cậu cũng nên hoàn thành đi.
“Cậu đi theo tớ. Tớ dẫn cậu tới nơi này.” Thời Quang nhắm mắt lại. Cậu không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.
Mặc dù Du Lượng không biết Thời Quang muốn dẫn mình tới nơi nào nhưng cậu nhìn ra sự nghiêm túc của cậu ấy.
Cả đoạn đường không ai nói gì cả.
“Cậu còn nhớ ngọn núi này không?” Đã lâu không tới, núi Ô Lộc vẫn giống hệt như trước kia. Thời Quang ngẩng đầu, đặt tay lên trán che đi luồng sáng đang nhảy nhót trên khuôn mặt.
“Sao mà quên được.” Du Lượng cũng đưa tay lên che lại trán cho Thời Quang.
Tên ngốc này rất dễ gặp chuyện, rời đi một lúc cũng không được.
Cả hai leo tới đỉnh núi.
Lâu rồi không có người đến nơi này, bàn cờ bằng đá dưới gốc cây cũng bị phủ một lớp bụi.
Cái cây này là do Chử Doanh và Tiểu Bạch Long tự tay trồng, cũng có thể coi nó là hóa thân của họ đi. Thời Quang xoay người đi, cậu từng hứa hẹn với chính mình, phải luôn luôn đánh cờ, nhất định sẽ không bao giờ dừng lại. Đây là cách duy nhất và cũng là bằng chứng tốt nhất về sự tồn tại của Chử Doanh.
Dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên thân cây. Từng đường vân ẩn hiện đều là vết tích của dòng thời gian đã trôi qua. Chử Doanh, em dẫn Du Lượng tới rồi đây. Cậu ấy là đối thủ cả đời này của em, cũng là người em muốn cùng trải qua một đời.
Thời Quang cười cười: “Du Lượng, lúc trước cậu từng hỏi tớ, tại sao lại đột nhiên không chơi cờ nữa. Lúc ấy tớ nhất quyết không chịu trả lời cho cậu.”
“Là bởi vì người phía sau cậu à.” Du Lượng bình tĩnh nói.
Thấy Thời Quang trợn to hai mắt, Du Lượng giơ tay xoa xoa tóc của người trước mặt, “Cờ sẽ không gạt người, câu thiên vị Bạch Tử Cù như thế, chắc cũng vì người kia nhỉ.”
“Năm chín tuổi, ba tớ nói hai ván cờ mà tớ thua rõ ràng là một lão già đang đùa giỡn với đứa trẻ lên ba. Một đứa trẻ không thể đánh ra những nước cờ như vậy được. Thế nên tớ mới đoán, cậu không nói dối tớ, ở phía sau cậu còn có một người nữa.”
“Đối với cậu, người đó chắc chắn rất quan trọng.”
Thời Quang há hốc mồm, không biết phải nói tiếp gì. Giờ phút này, cậu thấy lòng mình nóng ran, tựa như nước mắt tuôn rơi lúc Chử Doanh rời bỏ cậu đang chảy ngược về tim. Những đau khổ mà cậu không thể kể đến về người bí ẩn đó, vậy mà lại được Du Lượng biết được. Thời Quang đột nhiên nhắm mắt, ngửa đầu lên, nước mắt mau chóng tan biến.
“Tớ rất biết ơn người ấy. Mặc kệ dự tính ban đầu khi cậu bước vào Hắc Bạch Vấn Đạo là gì, từ tận đáy lòng, tớ rất biết ơn người ấy đã chỉ dẫn cậu đến bên tớ, cùng tớ đánh ván cờ năm đó.” Du Lượng từ tốn nói. Trong đôi mắt của cậu phản chiếu hình dáng của Thời Quang.
Du Lượng mấp máy môi. Hiếm khi thấy cậu ấy căng thẳng như vậy, bàn tay cứ siết chặt rồi lại thả lỏng ra.
“Con đường phía trước dài đằng đẵng thế kia, tớ không muốn chỉ có thể trở thành đối thủ của cậu. Cậu có đồng ý ở bên tớ mãi mãi không?”
Tiếng lá cây xào xạc bên tai bỗng trở nên xa xôi mơ hồ, Thời Quang có thể nghe rõ được tiếng trái tim đang đập liên hồi của mình.
Thì ra lúc tỏ tình, ai nấy đều sẽ lo lắng như vậy, ngay cả Du Lượng cũng không ngoại lệ.
“Được.” Thời Quang nhẹ nhàng đáp lại, gửi người trước mặt một chiếc ôm ấm áp.
Gió bỗng nổi lên khiến lá cây xao động, Thời Quang bỗng nhớ về ván cờ cậu và Du Lượng vẫn chưa đánh xong trên gác mái nhà ông nội năm đó. Lúc này cũng giống khi ấy, trời bỗng nổi gió, mà lòng cậu vừa nghĩ về Chử Doanh thì gió lập tức ngừng.
Chử Doanh, lần này, anh có nghe thấy không? Em sẽ ở bên Du Lượng một đời luôn đó.
Lá rụng dưới đất bị gió khẽ thổi lên, lửng lơ rơi xuống mũi chân Thời Quang.
08.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Lần đầu Thời Quang dạy học nên vẫn có hơi căng thẳng, thấy đám nhóc đang ngồi phía dưới dùng ánh mắt sáng lóng lánh nhìn mình, không hiểu sao cậu lại nhớ tới dáng vẻ Chử Doanh dạy cờ cho cậu.
Nở một nụ cười đầy tính hoài niệm, Thời Quang lên tiếng bắt đầu bài giảng.
“Bàn cờ vây được chia làm 19 đường ngang dọc, tạo thành 361 giao điểm. Quân cờ có hai màu là đen và trắng. Đen đi trước, trắng đi sau. Luân phiên đi theo những giao điểm trên bàn cờ…”
“… Nhiều quân cờ bao vây một hoặc hai giao điểm trở lên, gọi là mắt.”
“Hai mắt thật mới tạo thành cờ sống.”
“Trong cờ vây, mắt chính là mạng. Có mắt mới sống được.”
Du Lượng nhìn người đang lớn giọng giảng bài trên bục giảng, cảm thấy Thời Quang của quá khứ đã quay trở về rồi.
Bữa tiệc kết thúc rơi đúng vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Ở vùng lân cận phố cổ cờ vây có một con đường mở bán đồ ăn vặt và tổ chức hoạt động đố đèn, thả hoa đăng. Du Lượng và Thời Quang đã sớm lẻn ra khỏi hội trường tiệc tối từ sớm rồi. Dù sao thì buổi biểu diễn văn nghệ nào cũng như nhau cả, sao có thể hấp dẫn bằng việc ở bên cạnh người yêu dạo phố chứ.
Trên đường cũng có không ít người, rất nhiều người dẫn theo con trẻ và người nhà đi cùng. Hai người sóng vai đi cạnh nhau giữa chốn đông người, cảm thấy nhìn gì cũng đều vui vẻ cả.
“Du Lượng, tớ muốn ăn cái này!” Thời Quang chỉ vào quầy nhỏ ở phía trước có hàng người xếp hàng rất dài. Đó là một quầy bán mứt quả gạo nếp.
Du Lượng nở nụ cười cưng chiều, nắm tay phải của Thời Quang rồi dắt về phía trước.
Thời Quang giật mình. Xung quanh có rất nhiều người đó, xấu hổ quá đi mất. Nhưng đến cùng cậu vẫn không rút tay lại. Thời Quang liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bên cạnh. Cậu mở lòng bàn tay ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Thời Quang dựa vào nguyên tắc đơn giản để lựa đồ ăn ngon, nếu đội ngũ xếp hàng quá dài thì chắc chắn món đó ăn rất khá. Dạo hết một vòng từ đầu đến cuối con đường của phố ăn vặt, trên tay Du Lượng cũng xuất hiện thêm nhiều túi nhỏ đựng đồ ăn của cậu ấy.
Ấy vậy mà thầy Tiểu Du lại không có lấy một lời oán giận nào, cậu nhìn Thời Quang đang gặm bánh nhân đậu, trên chóp mũi cũng bị dính nhân bánh. Thấy vậy, Du Lượng vươn tay quẹt nó đi rồi cho vào miệng: “Mùi vị cũng không tệ.”
Mặt Thời Quang đỏ như muốn nổ tung: “Cậu… cậu… cậu!!! Cậu muốn ăn thì lấy cái khác đi, không phải trong túi còn có…”
“Mùi vị không giống, của cậu ăn ngon hơn.” Du Lượng dùng bộ dáng nghiêm túc trả lời.
Người đứng đắn mà nói mấy lời thả thính sến sẩm thật muốn lấy mạng người khác mà. Thời Quang thật sự không biết Du Lượng đang cố ý đùa giỡn mình hay đang nhận xét chân thành nữa. Cậu vỗ vỗ hai má như muốn giảm bớt độ nóng.
“Thời Quang.”
Cậu quay đầu nhìn lại, vừa lúc bị Du Lượng vươn tay nắm lấy cằm.
Thời Quang bị cảm giác dịu dàng quen thuộc ôm lấy đã ngẩn ngơ chóng mặt, chỉ có thể dựa vào ngực Du Lượng. Lúc sau cậu mới nhận ra mình vừa được người ta tặng cho một nụ hôn.
Du Lượng nói không sai, bánh nhân đậu xanh này ăn cũng ngon lắm chứ.
Ở đầu phố có bắn pháo hoa. Trẻ con reo hò hân hoan.
“Bùm—” Pháo hoa nổ khắp trời. Pháo hoa và tinh tú lấp lánh trên bầu trời chiếu sáng cả con hẻm nhỏ.
Những ngọn đèn đủ mọi sắc màu hình dáng lững lờ trôi trên dòng suối. Thỉnh thoảng sẽ có những ngọn đèn mới hòa vào dòng sông ánh sáng này, lẳng lặng đưa tâm ý của người thả đến những nơi thuộc về riêng họ.
HOÀN