Tác giả: LTVK
*
Bảy người nhanh chóng di chuyển từ tòa nhà C sang tòa nhà B. Đi đến cửa phòng B14, mọi người đều đang chuẩn bị tinh thần để giải đố mở cửa thì liền bất ngờ. Cửa phòng dễ dàng được đẩy ra, không hề bị khóa.
Phòng học này được bài trí không khác gì với lớp học họ thấy bên tòa nhà A lắm. Có điều, phòng bên này, không có đèn.
Chính xác là giây phút họ mở cửa phòng ra, cả tầng 1 của tòa nhà đều mất đèn. Trong khoảnh khắc đó, mọi người liền sát lại gần nhau hơn.
Hỏa Thụ đang đứng ở phía trước liền lùi về sau, bám chặt lấy tay A Bồ. Văn Thao thì không có khoa trương bám víu vào A Bồ như thế, chỉ là khoảng cách giữa Nam Bắc hiện đã thu về bằng 0, tương tự như đôi Thập Châu. Hồ Tiên Hú thì khoa trương hơn, cậu ta ỷ tối làm càn, hơn nửa người đều dính lên người của Hách Phú Thân.
Hồ Tiên Hú, trên đời có camera nhìn được trong bóng tối đó. Camera hồng ngoại, cậu nghe tới bao giờ chưa?
– Còn đang tính nói, hôm nay tổ chương trình trả tiền điện đầy đủ rồi à? – A Bồ đùa – Xem ra là Mật thất không thể thiếu màn này được rồi.
– Tối thế này thì sao mà tìm kiếm chứ? – Cửu Châu méo mặt – Chúng ta còn không biết còn phải tìm gì nữa là…
– Máy tính hay điện thoại di động cho thẻ nhớ – Văn Thao điềm tĩnh trả lời – Nếu được thì tìm thêm manh mối gì về Tiểu Đào thì càng tốt.
– Có khi là lại tìm thấy một ma-nơ-canh nữa chứ lại – Hách Phú Thân bận rộn gỡ con sư tử lai bạch tuộc trên người mình xuống – Đằng nào thì ba trên bốn người mất tích cũng đã…
– Đáng sợ quá đi – Cái giọng nói sợ hãi không hề giả trân của Hồ Tiên Hú không hề ăn nhập với khuôn mặt tỉnh bơ của cậu ta chút nào.
– Bám tường mà tìm đi – Bồ Tập Tinh phân tích – Trước khi cúp điện anh có thấy, góc trên cùng của phòng học có có một tủ lớn. Một nhóm tìm tới tủ, một nhóm thử lục tìm trong mấy ngăn bàn coi có gì không.
– Vậy để em và Cửu Châu tìm trong ngăn bàn cho – La Nhất Châu xung phong – Dù gì tụi em cũng đứng gần đó nhất.
Xét về vị trí, nhóm ba người chơi cố định đứng gần tường có bảng đen nhất. Cứ men theo bức tường đó, đi qua bàn giáo viên là tới cái tủ lớn mà A Bồ vừa nhắc tới. Đứng giữa là Hồ Tiên Hú và Hách Phú Thân. Đứng ngoài cùng là Cửu Châu và Nhất Châu. Một trong ba dãy bàn học được kê khá sát tường mà Thập Châu đang dựa vào, chỉ cần tiến lên một bước là đụng phải cái bàn đầu tiên của dãy rồi.
Họ cứ như vậy mà tách ra. Lúc đi ngang qua bàn giáo viên, Hách Phú Thân giơ tay quờ thử. Nhưng trên bàn không có gì. Lúc mở cửa tủ ra, Văn Thao tìm từ ngăn kệ cao nhất. Tới ngăn thứ hai, anh liền chạm phải một thứ gì đó.
Là đèn pin. Vừa bật công tắc lên thì nghe tiếng Hỏa Thụ hét lên.
Tìm thấy Tiểu Đào rồi.
Không ngoài dự đoán của bọn họ, chương trình tiết kiệm tiền thuê NPC để mua vàng thưởng cho họ rồi. Ma-nơ-canh đại diện cho Tiểu Đào mặc đồng phục học sinh có khoác áo blouse phòng thí nghiệm. Nhờ ánh đèn pin Văn Thao soi vào, mọi người có thể thấy vết máu ở trên đầu khi Bồ Tập Tinh vén mái tóc của ma-nơ-canh sang một bên. Đó chắc là vết thương trí mạng đi.
– Là Tiểu Đào à? – Đường Cửu Châu và La Nhất Châu dựa vào ánh đèn pin, cẩn thận tránh không đụng vào bàn học mà lại gần
– Ừ – A Bồ đưa cái đèn pin mini khác từ cùng ngăn kệ mà Văn Thao kiếm được sang cho Nhất Châu – Trước mắt có thể báo với cấp trên án mất tích hay án giết người rồi.
– Còn chưa biết Tiểu Châu và Tiểu Đào là bị hại chết hay là tai nạn mà – Hỏa Thụ cười khổ. Mặc dù giờ này thì họ cũng có thể đoán lơ mơ ra rồi. – Hai đứa có thấy gì không?
– Không có gì cả – Cửu Châu lắc đầu – Nhưng chúng em cũng chỉ mới lục tìm được một dãy bàn mà thôi.
Ngoài thẻ học sinh ra thì không thấy thêm gì hết – Hách Phú Thân giờ đã quen, không còn sợ chạm vào nạn nhân như trước nữa
– Xem ra chúng ta cần tìm quyển nhật ký của Tiểu Đào và cái gì đó để đọc thẻ nhớ rồi. – Hồ Tiên Hú nhìn khắp tủ cũng không thấy hai thứ mà cậu vừa nói ra.
– Vậy chúng ta lục tìm trong mấy dãy bàn và mấy chỗ khác trong phòng xem còn gì không đi – Văn Thao cầm đèn pin soi nhanh một lượt khắp phòng.
Giờ họ có hai cái đèn pin nhỏ, xem ra cũng đỡ bất tiện hơn trước. Tiếc là điện thoại, máy tính hay đồ đọc thẻ nhớ gì họ cũng không tìm ra. Nhưng Hỏa Thụ lại tìm thấy quyển nhật ký của Tiểu Đào, nằm ngay dưới ngăn tủ trong túi tote có thêu hình quả đào.
Hiện giờ bảy người liền chụm lại. Hai cái đèn pin đều được dùng để soi vào quyển sổ mà Hỏa Thụ đang cầm trên tay.
Từ những gì họ đọc được, Tiểu Châu và Tiểu Đào là bạn thân với nhau. Tối thứ bảy vừa rồi, Tiểu Đào và Tiểu Châu cùng ngồi trong phòng thí nghiệm ôn thi cho buổi thi chọn người đại diện cho trường trong cuộc thi Hóa cấp thành phố.
Tiểu Đào không giỏi toàn diện như Tiểu Châu, nhưng cô rất tự tin về môn Hóa. Có điều, cô từng nghe giáo viên nói về việc sẽ để Tiểu Châu đại diện đi thi cho trường, vì theo như lời cầu xin của phụ huynh Tiểu Châu, như thế sẽ làm cho hồ sơ của cô hoàn hảo hơn, phía nhà trường cũng sẽ nhận được một số tiền đóng góp không hề nhỏ.
Tiểu Đào vốn muốn nhân lúc bạn mình không chú ý mà thay dung dịch cần dùng bằng dung dịch có nồng độ mol cao hơn. Có điều, cô không ngờ, tâm trạng của Tiểu Châu lúc ấy cũng không tốt. Tiểu Châu không cẩn thận, đổ nhiều dung dịch hơn cần thiết, dẫn đến phản ứng mạnh đến mức phát nổ luôn.
Lửa bắt vào ống tay áo của Tiểu Châu rồi nhanh chóng lớn dần. Tiểu Đào sức yếu, chật vật mãi mới giật chốt an toàn của vòi cứu hỏa được, nhưng cũng đã trễ. Tiểu Đào là học sinh dựa vào học bổng. Vì sợ bị trường đuổi nên cô cố giấu nhẹm vụ việc này.
– Vậy vì sao Tiểu Đào lại chết chứ? – Nhất Châu chau mày. Chính xác hơn, ai là người giết Tiểu Đào, rồi giấu xác vào tủ chứ? Cửa tủ được đóng lại đàng hoàng, đây không thể là tai nạn được.
– Đừng nói là… – Hồ Tiên Hú nhảy giật lên – Là Tiểu An…nhưng cô ấy đã…
– Hoặc là người thứ năm – Cửu Châu đưa ra giả thuyết khác – Người đó vẫn còn sống, đang tham gia buổi dã ngoại nên không có trong danh sách sinh viên vắng mặt.
– Vậy phải tìm ra manh mối xem người thứ năm đó là ai trước khi người đó quay lại trường à? – Hách Phú Thân thở dài – Nhưng tìm ở đâu đây?
– Chắc là Tiên Hú nói đúng đấy – Văn Thao đang mở quyển nhật ký Tiểu An mà anh lấy từ balo ra – Trang cuối cùng trong nhật ký của Tiểu An là sáng ngày hôm nay, còn của Tiểu Đào là trưa ngày Chủ Nhật. Tính ra, cũng có thể là Tiểu An đấy chứ.
Vụ án giết người khép kín thế này. Xem ra biên kịch của Mật đào và Trinh thám thân với nhau hơn trước rồi.
– Vẫn còn thẻ nhớ của Tiểu An chưa được mở ra. – Bồ Tập Tinh nhắc nhở – Chắc trong đó có manh mối đấy.
– Chắc chắn là trong tòa nhà A và tòa nhà C không có rồi – Hỏa Thụ nhớ lại – Tòa nhà B và D, mỗi tòa đều có tận 3 tầng. Chúng ta có tìm kịp không đây?
– Không có trong tòa nhà D đâu – Nhất Châu khẳng định – Cầu thang lên lầu của tòa nhà D đều dán bảng đang tu sửa, không phận sự miễn vào. Lúc đi thang máy lên thư viện, em có nhìn qua. Cửa vào tòa nhà D ở tầng 1 cũng có dán bảng tương tự.
– Vậy còn 3 tầng của tòa nhà B và tầng trệt – Cửu Châu kết luận – Chúng ta có hai cái đèn pin, hay là chia ra?
– Em nghĩ là không nên – Hách Phú Thân lắc đầu – Lỡ có gì thì làm sao tìm nhau rồi thông báo cho nhau biết đây? Chúng ta không có điện thoại, cũng chẳng có bộ đàm…
– Vẫn là đi cùng nhau thì hơn – Văn Thao gật đầu đồng tình – Tìm các phòng ở trên tầng này trước rồi tới các tầng trên. Cuối cùng thì xuống tầng trệt.
Ba phòng học còn lại trên tầng 1 đều không có gì. Khi họ tính lên tầng 2 thì lại thấy một tờ thông báo khác. Tầng 2 và 3 được trưng dụng cho buổi ngày hội tuyển dụng của các doanh nghiệp trong thành phố. Chỉ có người của doanh nghiệp và thầy quản lý của trường có chìa khóa để vào.
Xem ra vẫn là phải xuống phòng giáo viên ở tầng trệt rồi. Cầu thang xuống lầu không bị khóa nên họ quyết định đi thang bộ thay vì thang máy, tiết kiệm thời gian đi qua tòa nhà C.
Bảy người đi qua phòng bảo vệ và phòng y tế để đi tới phòng giáo viên. Tới nơi thì ai nấy đều mừng thầm trong bụng. Toàn bộ giáo viên đều phải tham gia buổi dã ngoại. Để bảo quản đề thi cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới mà các giáo viên đã soạn ra, phòng giáo viên sẽ được khóa và chìa khóa sẽ do thầy hiệu trưởng – người cũng đã tham gia buổi dã ngoại – nắm giữ. Nói một cách khác, họ có thể tiết kiệm thời gian tìm kiếm ở tầng 2 và tầng 3, thậm chí là ở phòng giáo viên rồi.
– Vậy chúng ta qua phòng bảo vệ hay phòng y tế trước đây? – Cửu Châu hỏi.
– Lúc nãy em thấy trước cửa phòng bảo vệ có dán gì đó. – Hồ Tiên Hú gợi ý – Hay là chúng ta qua đó trước.
Mọi người không phản đối, thế là đoàn người lại đi ngược về phía bên kia hành lang.
Đúng là trước cửa của phòng bảo vệ có dán thông báo, nhưng không phải là loại thông báo giúp họ tiết kiệm thời gian.
Nhắc nhở từ đội trưởng đội bảo an. Mỗi ngày đều phải có một đội trực ban. Mỗi đội gồm có 2 bảo vệ không thuộc cùng một công ty và không cùng tuổi. Mỗi bảo vệ chỉ có thể thuộc một đội. Mỗi bảo vệ cần nhập mã số của mình và đồng đội để mở cửa phòng bảo vệ |
– Mọi người xem. Ở đây có thông tin của các bảo vệ nè – Nhất Châu cao nhất trong số bảy người. Cậu nhấc chân rướn người là có thể nhìn qua ô cửa sổ trên cửa mà nhìn vào bảng nhân viên trong phòng.
– Vậy em đọc đi. Để tụi này ghi lại cho – Cửu Châu vừa nói vừa vỗ vai khen ngợi bạn tra…bạn cùng phòng hiện tại của mình.
Tiểu A – 12993 – 37 tuổi, thuộc công ty SLP. Tiểu B – 29834 – 32 tuổi, thuộc công ty BMN. Tiểu C – 39745 – 32 tuổi, thuộc công ty SLP. Tiểu D – 45206 – 32 tuổi, thuộc công ty TNS. Tiểu E – 21567- 43 tuổi, thuộc công ty BMN. Tiểu F – 62278 – 43 tuổi, thuộc công ty TNS. Tiểu G – 21027 – 43 tuổi, thuộc công ty SLP. Tiểu H – 12120 – 37 tuổi, thuộc công ty TNS. |
Nhất Châu, em nhìn thử xem trong phòng còn thấy gì nữa được không – Hỏa Thụ nhắc nhở.
– Hôm nay thứ hai nhỉ? – Nhất Châu nghiêng người thì thấy lịch trực của tuần này – Có bốn đội tất cả. Đội trực hôm nay là đội Xanh.
– Còn gì nữa không? – Bồ Tập Tinh hỏi
– Ừm…chắc không – Đứng nhón chân nãy giờ nên Nhất Châu có hơi mỏi. Cậu hạ người xuống – Em thấy trên tường đối diện chỉ treo tấm bảng nhân viên và lịch trực. Còn ở tường bên kia là màn hình theo dõi trên camera và bàn vi tính đơn giản thôi.
– Xem ra máy tính để đọc thẻ nhớ là ở trong phòng này rồi. – Văn Thao nhìn chằm chằm vào bảng giả thuyết mà mình vừa mới kẻ ra trong sổ tay riêng – Nhưng chúng ta cần thêm manh mối để giải câu này…
– Em có nè – Hồ Tiên Hú hớn hở khoe phong bì trong tay. Lúc nãy cậu làm rớt nắp chai nước đang uống xuống đất. Cuối xuống dưới đất nhặt thì cậu nhận ra, ở khe cửa có vật gì đó chặn lại nên dùng thước lôi ra.
Trên phong bì trắng chỉ ghi dòng gửi phòng bảo vệ, lúc lôi ra đọc thì thấy là quyết định từ ban giám hiệu nhà trường gửi sang.
Nội dung đại khái là mấy ngày trước, một số nhân viên bảo vệ có xảy ra xích mích gây ra ồn ào, ảnh hưởng tới các sinh viên đang học ở tầng trên. Ban giám hiệu đã xem xét và quyết định phạt lương tháng của Tiểu A và Tiểu B thuộc đội Xanh và đội Cam . Cảnh cáo nhẹ Tiểu C và Tiểu D thuộc đội Cam và đội Hồng. Xác nhận Tiểu E không thuộc đội Đỏ, hôm ấy cũng có mặt nên cũng cảnh cáo nhẹ lần thứ nhất.
Mọi người vui vẻ. Chắc chắn đây là mảnh ghép còn thiếu rồi.
Mất hơn 10 phút và hai trang giấy nháp, các vị học bá cũng xác định được hai nhân viên bảo vệ của ngày hôm nay. Mọi người giải thích (và được giải thích) vấn đề xong thì liền thử nhập mã mở cửa. Họ thử nhập mã số của Tiểu B trước, tiểu F sau nhưng không được thì liền thử ngược lại.
Cửa được mở ra, cả bảy người tiến vào. Bồ Tập Tinh nhấn công tắc thử bật đèn, ngạc nhiên và mừng là đèn trong phòng lại sáng. Mọi người an tâm tắt đèn pin rồi tụ lại trước máy tính trong phòng.
Máy tính không bị khóa, nhưng họ sớm nhận ra mình không có đồ đọc thẻ nhớ. Hách Phú Thân mở ngăn bàn ra tìm thì liền thấy. Càng mừng hơn là họ tìm được bốn chùm chìa khóa, mỗi chùm ứng với một tòa nhà của trường đại học. Các chìa khóa cũng được đánh dấu rõ ràng cẩn thận. Chắc chắn là họ sẽ cần nó cho sau này.
Bảy người quyết định xem nội dung trong thẻ nhớ trước. Chỉ có một video, xem ra là đoạn phim giám sát của chiều ngày hôm qua ở cầu thang tầng 1 của tòa nhà B.
Tua nhanh tới đoạn quan trọng, mọi người liền hiểu vì sao Tiểu An lại giấu thứ này.
Người hại Tiểu Đào, không ngoài ai khác, chính là Tiểu An. Theo đoạn video này, Tiểu Đào đang đi lên cầu thang thì bị Tiểu An túm lại. Hai người cãi nhau vì điều gì đó, một lúc sau thì Tiểu An đẩy Tiểu Đào xuống. Tiểu An hoảng hốt, chạy xuống xem tình hình của Tiểu Đào. Một lúc sau, cô chật vật kéo Tiểu Đào lên rồi kéo ra phía hành lang rồi quay lại lau sạch dấu vết.
Do chỉ có hình mà không có tiếng, mọi người tạm cho rằng, Tiểu An trong lúc nóng giận đã đẩy Tiểu Đào xuống, sau đó thì kéo Tiểu Đào lên phòng học giấu trong tủ rồi lau sạch bằng chứng.
– Rốt cuộc là họ cãi nhau vì điều gì nhỉ? – Hỏa Thụ chống cằm – Trong nhật ký của Tiểu An không hề nhắc tới Tiểu Đào và ngược lại.
– Cho dù là đã nắm được hung thủ của mỗi vụ án để báo cho cấp trên – Cửu Châu khoanh tay lại – Nhưng làm sao chúng ta có thể thoát khỏi trường trước khi các học sinh nội trú quay lại trường đây?
– Hay là xem thử coi có manh mối gì ở phòng y tế không? – Hách Phú Thân cầm chùm chìa khóa có một chìa đánh dấu là phòng y tế lên – Cũng chỉ còn mỗi chỗ đó là chúng ta chưa xem qua.
– Trong đó có chìa phòng giáo viên không? – Bồ Tập Tinh nhìn qua rồi hỏi. Hách Phú Thân lắc đầu.
– Vậy qua phòng y tế nào – Hỏa Thụ đứng dậy – Còn khoảng 45 phút, chúng ta nên nhanh thôi.
Mọi người di chuyển sang phòng bên cạnh rồi dùng chìa khóa tìm được ở phòng bảo vệ để mở cửa ra. Bồ Tập Tinh đúng với biệt hiệu, nhanh chóng tìm ra công tắc đèn trong phòng. Đèn sáng, mọi người liền quan sát một lượt khắp phòng.
Phòng y tế có kê sáu giường nằm, mỗi bên ba giường. Ngoài ra còn có một tủ thuốc lớn và bàn làm việc của y tá, trên đó chỉ có một quyển sổ dày, một dàn máy tính để bàn, một máy phun sương và bảng đề tên của người phụ trách nơi này – Bác sĩ Thanh Thanh
Bảy người chia ra tìm kiếm xung quanh. Hỏa Thụ, Hồ Tiên Hú và Hách Phú Thân không tìm thấy gì ở khu vực giường nằm. Văn Thao mở tủ thuốc tìm một lượt cũng không thấy gì đặc biệt. Bồ Tập Tinh chăm chút đọc quyển sổ ghi chép trên bàn. Cửu Châu ngồi trên ghế, khởi động máy tính. Anh có thể nghe thấy tiếng hoan hô nhỏ của Nhất Châu đứng cạnh mình khi họ không cần mật mã gì để truy cập vào máy tính hết.
Lúc mở tập tin của hồ sơ bệnh nhân ra, Cửu Châu ngạc nhiên khi thấy hồ sơ của bốn nạn nhân của họ được bác sĩ Thanh ghi chép riêng. Lúc đọc xong, anh liền thấy lạnh run người. Nhất Châu cũng trừng to mắt.
– Mọi người lại xem – Nhất Châu gọi mọi người tập trung lại trước máy tính – Sự việc không đơn giản như chúng ta tưởng rồi.
Bốn nạn nhân mất tích từng tìm tới bác sĩ Thanh để được tư vấn tâm lý.
Tiểu Bình từng nói với cô về việc mình gian lận trong kỳ thi bị Tiểu An bắt gặp. Khi cậu chia sẻ về việc tự thú với giáo viên thì lại được bác sĩ Thanh ngăn lại. Cô ta bảo vốn dĩ cậu cũng là vì bị bệnh nên mới dại dột một lần. Tiểu An nên thông cảm cho cậu mới phải. Sau này chính cô ta gợi ý cho cậu, dù gì thì mọi người cũng sẽ tin Tiểu Bình hơn, chỉ cần Tiểu An chuyển trường thì sẽ không ai có thể biết được chuyện xấu này.
Chuyện Tiểu Châu chịu áp lực từ bố mẹ, không ít lần nảy sinh chút oán trách với bạn trai mình cũng được cô nói với bác sĩ. Cô ta lại nói Tiểu Châu nên tận dụng chuyện hẹn hò để làm Tiểu Bình phân tâm rồi kéo cậu ta xuống. Bác sĩ Thanh còn mập mờ nói dạo này cậu ấy có tâm sự với cô về Tiểu An, vô tình tiêm nhiễm sự nghi ngờ và ghen tỵ vào đầu Tiểu Châu.
Ngoài ra, giáo viên nói cho Tiểu Đào biết về chuyện thương lượng giữa phụ huynh của Tiểu Châu và nhà trường về vị trí đại diện cho kỳ thi Hóa sắp tới cũng chính là bác sĩ Thanh. Cô ta nói là nghe giáo viên khác nói thế trong giờ nghỉ, nhưng cô ta cũng không hề nghe hết đoạn hội thoại phía sau của hai giáo viên. Nếu nghe thì sẽ biết bọn họ không hề để tâm tới lời đề nghị đó chỉ muốn duy trì công bằng cho cuộc thi. Tiếc là cô ta không thèm nghe hết, Tiểu Đào cũng không bao giờ được biết rõ nữa.
Tiểu An từ lúc nhận được những bưu kiện khủng bố cũng thường xuyên gặp bác sĩ Thanh vì sa sút tinh thần và mất ngủ. Thế nhưng vị bác sĩ vô tâm này chỉ kê cho cô một lọ thuốc ngủ, bảo là chuyện không có gì đáng để tâm rồi đuổi khéo Tiểu An đi. Cô không hề cảm thấy khá hơn, thậm chí bắt đầu sinh nghi với những người xung quanh.
– Có lẽ chuyện giữa Tiểu An và Tiểu Đào chỉ là do tai nạn mà thôi – Bồ Tập Tinh thở dài – Tiểu An nghi ngờ là Tiểu Đào nên liền chất vấn, trong lúc nóng giận nên vô tình…
– Vị bác sĩ này…cũng quá tắc trách rồi – Hỏa Thụ bực mình – Bác sĩ kiểu gì đây chứ?
– Quan trọng hơn là cô ta sắp quay lại đây rồi – Cửu Châu mở ứng dụng nhắn tin có thể truy cập bằng máy tính và điện thoại của bác sĩ Thanh lên – Tin nhắn gần nhất là của bác sĩ Thanh và một giáo viên khác.
Xe buýt chở học sinh về trường bị hư máy nên mọi người phải chờ chuyến tiếp theo.
Thời gian quay lại sẽ trễ tầm một tiếng.
Bác sĩ Thanh có xe riêng nên sẽ quay lại trường trước để thu dọn đồ đạc.
Thì ra hôm nay là ngày cuối cùng cô ta làm việc ở đây. Sắp tới cô ta sẽ được chuyển sang một ngôi trường đại học ở thành phố bên cạnh.
Không rõ lý do vì sao cô ta lại đột ngột xin chuyển địa điểm công tác ngay lúc này, nhưng chắc là tin các bệnh nhân của cô ta lần lượt bị báo mất tích có liên quan không ít.
– Nếu như cô ta có thẻ vào trường, vậy chúng ta có thể dùng thẻ đó để thoát khỏi trường rồi? – Hồ Tiên Hú nhanh chóng chỉ ra điểm mấu chốt.
– Thoát ra rồi chúng ta có thể báo cáo toàn bộ lại cho cấp trên để phạt tù cô ta – Nhất Châu hưởng ứng với bạn mình.
– Nhưng làm sao để lén lấy thẻ của cô ta được đây? – Hách Phú Thân dội một gáo nước lạnh – Hơn nữa, không thể tính là cô ta hại chết bốn nạn nhân được, chừng này bằng chứng không đủ đâu.
– Thế nhưng chúng ta có thể khiến mọi người biết rõ nhân phẩm của cô ta – Đường Cửu Châu xoay ghế lại – Chí ít không thể để lăng băm như cô ta tiếp tục hại người vô tội như thế này được nữa.
– Hay là chúng ta mai phục đánh ngất cô ta rồi cướp thẻ đi – Hỏa Thụ đề nghị.
– Ờm…có hơi… – Mọi người do dự
– Đánh ngất bằng vũ lực không hay nhưng bằng thuốc mê thì chắc ổn chứ? – A Bồ đứng cạnh tủ thuốc, giơ ra lọ thuốc mê dạng lỏng – Ở đây có sẵn rồi nè.
– Nhưng làm sao để cô ta hít phải đây? – Nhất Châu sốt sắng – Núp từ đằng sâu mà chụp thuốc mê cũng không ổn lắm
Bác sĩ Thanh là phụ nữ, bảy người bọn họ đều là đàn ông, lỡ gánh nồi oan dùng vũ lực với phụ nữ thì…
– Máy phun sương – Văn Thao gõ gõ vào cái máy trên bàn – Dùng cách này thì sao?
Được nha – Cửu Châu vui mừng – Nhưng lỡ chúng ta hít phải thì sao?
Hỏa Thụ chợt nhớ ra:
– Bên nhà kho phòng thí nghiệm chắc phải có mấy thứ như khẩu trang chống độc chứ gì?
– Vậy chúng ta qua bên đó xem đi – Hồ Tiên Hú tán thành
– Có kịp không? Còn có 5p nữa là cô ta tới rồi… – Hách Phú Thân nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ mà lo lắng
– Chúng ta phải nhanh chóng chia ra – Văn Thao sốt sắng – Nhất Châu chạy nhanh, cậu cùng Cửu Châu sang tòa nhà D tìm khẩu trang hay thứ gì đó cho mọi người rồi quay lại phòng bảo vệ – Nhất Châu và Cửu Châu nghe xong liền gật đầu rồi chạy đi ngay.
– Chúng ta thu dọn chỗ này. A Bồ, cậu đổ thuốc mê vào máy phun sương rồi bật máy lên đi – Văn Thao quay sang nhìn Bồ Tập Tinh – Xong rồi chúng ta tắt đèn khóa cửa lại rồi trốn sang phòng bảo vệ xem camera quan sát để theo dõi tình hình.
Mọi người liền nhanh chóng thu dọn, sau khi thấy đã ổn thì rời đi. Hồ Tiên Hú là người cuối cùng ra khỏi phòng phụ trách việc khóa cửa phòng y tế. Lúc này bác sĩ Thanh đã lái xe vào sân trường rồi. Năm người trốn trong phòng bảo vệ, ngay cả đèn cũng không dám bật.
Nhìn qua camera, họ thấy bác sĩ Thanh mở cửa phòng y tế bằng chìa khóa riêng rồi bước vào. Rất nhanh sau đó, Thập Châu đã quay lại phòng y tế, trên tay cũng có cầm theo năm cái khẩu trang y tế giống với cái mà hai người họ đã đeo sẵn.
Theo thực tế, cái khẩu trang bình thường này sẽ không có tác dụng chống thuốc mê thần kỳ như vậy đâu. Mà cũng chẳng có loại thuốc mê nào tên là hít vào là ngất cả. Nhưng ở vũ trụ của Mật thất và Minh tinh, cái gì cũng có thể hết.
Bảy người đeo khẩu trang vào rồi nhẹ nhàng lại gần phòng y tế. Bồ Tập Tinh nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn quanh một hồi, Hách Phú Thân liền chỉ ra chìa khóa trường được đặt trên bàn, bên cạnh máy phun sương. Bác sĩ Thanh dưới tác dụng của thuốc mê đã gục trên bàn, ly trà sữa trân châu của cô ta cũng bị gạt đổ đầy bàn.
Hách Phú Thân dùng hai ngón tay khẽ nhấc thẻ chìa khóa trường lên, nhận khăn giấy Hồ Tiên Hú đưa qua mà lau tay và thẻ nhựa bị dính đầy kem phô mai của trà sữa.
Xong rồi bảy người lại cẩn thận rời phòng. Đợi đến khi ra khỏi tòa nhà B, đến giữa sân trường rồi thì mọi người mới tháo khẩu trang ra rồi thở phào một hơi. Mọi người lại nhanh chóng chạy về phía cổng trường, quẹt thẻ để mở cửa rồi vui vẻ chạy tới bục kết thúc của chương trình. Pháo hoa xung quanh được bắn lên.
Cả bảy người chơi, thoát khỏi mật thất thành công.
_____________________
Ghi chú 1:
Mọi người thử sức xem có thể giải ra câu đố ở phòng bảo vệ không? Gợi ý là, mọi người nên kẻ bảng rồi dùng phương pháp loại trừ như câu hỏi đố ngày ở chương 1 ấy 😉
Ghi chú 2:
Lần đầu viết truyện dài như thế này. Hoan nghênh mọi người góp ý ^-^ Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt 5 chương truyện Thoát khỏi mật thất. Sắp tới còn có Phiên ngoại, không có giải đố, chỉ có cẩu lương, hi vọng sẽ được gặp lại mọi người.