Just blue
~ Rurouni ~
Hồ Tiên Hú x Hách Phú Thân
(1) Trích dẫn từ Narumi Kyoutaka @ Spiral Suiri no Kizuna
Chương 4
*
Bạn có tin rằng trên đời này có duyên phận không? Chuyện hai người gặp gỡ nhau như thế nào, tâm đầu ý hợp ra làm sao, cùng trải qua những gì, để rồi cuối cùng sẽ ở lại hay lìa xa, ấy đều là duyên phận. Hồ Tiên Hú tin rằng như vậy.
Cho nên vào một ngày mùa thu khoảnh sân trường rợp đầy ngân hạnh, cậu nhìn thấy người con trai ấy nửa quỳ gối chơi đùa với một chú chó nhỏ dưới gốc cây là duyên. Việc người đó bất chợt ngẩng đầu lên, thấy cậu đang đứng ngẩn ngơ nhìn mình bèn tiến lại gần bắt chuyện là duyên.
Còn chuyện của sau đó, khi sợi dây đã đặt vào trong tay Hách Phú Thân, thì tất cả đều đã là phận. Nhiệt tình hướng dẫn cho lính mới lớp 10 vừa nhập học, vui vẻ để lại nickname trên forum trường với lời nhắn kết bạn, hay là mọi chuyện diễn ra sau đó, vừa là ngẫu nhiên cũng vừa là tất nhiên.
Từ nhỏ Hồ Tiên Hú mang trên mình cái mác “con nhà người ta”, mà cũng coi như được trời cao ưu ái, cậu dễ kết thân dễ hòa đồng, thiện duyên với người ngoài kể như không tệ. Từ mẫu giáo đến bây giờ đi đâu cũng được sao vây quanh trăng, bạn bè ríu rít, làm gì cũng dễ dàng thuận lợi, nhìn tương lai cũng thấy tiền đồ vô hạn, chẳng biết có thể phiền não vì cái gì được nữa.
Không được phép phiền não, kiểu kiểu vậy, mình có thiếu cái gì nữa đâu, để mà phải u buồn?
“Tiên Hú dễ gần thiệt đó, vậy mà hồi mới vào tớ cứ sợ không dám hỏi bài cậu cơ.”
“Lớp trưởng đúng là đỉnh, có nhõn một tháng thôi đã thu phục được ban chủ nhiệm hội học sinh rồi, tuyệt cú mèo!”
“Đội trưởng vô địch, có đội trưởng ở đây, anh em đánh đâu thắng đó!”
“Tiểu Hồ giỏi lắm, cố gắng phát huy thế này thì Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng tùy em chọn.”
“Tiểu Hú, ba mẹ đều rất tự hào về con.”
Được trời cao ưu ái đến bậc này, quả thực không thể cô phụ rồi. Bởi vậy cho nên từ lúc tỉnh giấc tới khi nhắm mắt, trên khuôn mặt Hồ Tiên Hú lúc nào cũng treo lấy một nụ cười.
Sâu, sâu bên trong lòng, cậu thi thoảng nghiêng đầu tự hỏi, nếu một ngày mình bật khóc thì có lạ kỳ không nhỉ?
Và lúc đó, ai sẽ an ủi mình? Hay mọi người đều đang nghĩ rằng mình bất khả chiến bại, mình đồng da sắt, bách độc bất xâm? Và thế nên, sao có thể gục ngã được đây?
Hồi còn bé xem Tây Du Ký, đến tập cuối cùng khi thầy trò bị hất xuống sông sâu, kinh thư ướt mem hết cả. Trư Bát Giới tay chân vụng về, khi phơi kinh thư trên tảng đá bất cẩn làm rách mất một mẩu, Đường Tam Tạng vội vàng nhặt mẩu giấy lên mà xuýt xoa không ngừng. Tôn Ngộ Không khi ấy chỉ lên trời mà bảo,
“Sư phụ người nhìn xem, đến trời đất còn chẳng vẹn toàn, nữa là kinh thư?”
Câu thoại tưởng như đơn giản ấy cứ ghim sâu vào lòng cậu, khiến Hồ Tiên Hú không thôi khắc khoải nghĩ, về sự hoàn mỹ khiếm khuyết của bản thân mình. Và cậu biết rằng đâu đó trong lòng, có một thứ gì đó cứ ngày ngày lặng lẽ chết đi.
Cho đến khi cậu gặp người nọ.
Từ cái ID trên forum trường với dòng chữ ký “Sức mạnh của những kẻ luôn biết đứng dậy sau thất bại còn đáng sợ gấp nhiều lần sức mạnh của những kẻ luôn giành chiến thắng.”(1), rồi đến khi gặp lại trên forum truyện tranh nọ, cậu đã mừng rỡ biết bao. Thực sự cảm thấy cứ như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang đẩy họ tiến lại gần nhau, như bước chân không chút ngập ngừng của người ấy tiến về phía cậu, gốc ngân hạnh vàng rực rỡ, phía sau lưng là cả một khoảng trời…
Cách nhau một cái màn hình mà lại như gần hơn hết thảy, Hồ Tiên Hú chưa bao giờ có thể trút lòng mình với ai nhiều như vậy. Những chuyện không dám sẻ chia, những chuyện không mong hòng ai hiểu, cả những sợ hãi mềm yếu nhất, lẫn những mộng tưởng lớn lao hoang đường nhất. Bọn cậu vẫn chỉ là thiếu niên, là những cánh chim chưa từng được no gió cả, và đôi mắt còn sáng trong như thế. Có được một người cùng mình chuyện trò về dưa cà mắm muối, lại có thể cùng mình nguệch ngoạc vẽ ra những thứ vĩ mô như thế giới này, thật giống như Bá Nha rốt cuộc đã gặp được Tử Kỳ vậy.
Tiếng nói của cậu không còn lặng lẽ rơi vào thinh không tĩnh mịch. Nó đã chạm được đến không gian của một người khác, và vọng lại trong lòng Hồ Tiên Hú.
Có những đêm, cậu chỉ có thể ngồi nhìn lại từng đoạn đối thoại của hai người, vươn tay khẽ khàng ve vuốt chiếc ava có hình con cún nhỏ dưới gốc cây mà mỉm cười.
“Tớ nghĩ,” Hách Phú Thân từng đùa bảo, “Thứ ngăn cậu tiến bước thì có rất nhiều, nhưng chẳng có gì ngăn cậu gục ngã được cả, haha… Ngã thì cứ ngã thôi.”
“Gục ngã ở đâu ngủ luôn ở đó. Ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, xoa xoa đầu gối lại đứng lên. Chẳng phải chúng mình đã tập đi như vậy à?”
“Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống. Cuộc đời này dài đến như vậy, có tính cũng không tính được hết mọi đường đi nước bước. Thế nên, qua được một ngày là thắng được một ngày, vui vẻ với những điều trước mắt là tốt rồi.”
“XiaoXu, không sao đâu, đừng sợ, tất cả chúng ta đều nứt vỡ, cho nên ánh sáng mới có thể tràn vào mà, à cái này là Hemingway nói đấy hẳn hoi.”
Quả đúng là, duyên phận thì không đo dài ngắn, vài tháng gặp gỡ mà hơn mười năm trời. Thậm chí có khi cậu trộm nghĩ, dẫu có phải đánh đổi một phần may mắn của bản thân, cũng phải giữ được người ấy ở bên mình.
Chỉ có điều, duyên phận… Nói cho cùng cũng phải xem có lòng với nhau hay không.
Buổi chiều hôm ấy mang tâm trạng khấp khởi ra sao ở trước cổng trường, thấp thoáng thấy bóng dáng quen thuộc rẽ vào con ngõ nhỏ, trái tim đã đập rộn thế nào, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.
Cũng như, hơn hai tiếng đồng hồ kiên nhẫn đợi người ấy bước ra, trong lòng là cảm giác gì. Và khoảnh khắc rốt cuộc chỉ có thể quay lưng lại phía nguồn sáng ấy, cậu đã rơi tõm vào bóng tối ra sao… Hiển nhiên chẳng thể nào quên được.
Thích một người nhiều đến như vậy, hít vào biết bao nhiêu dũng khí, mà rốt cuộc chỉ có thể thốt ra một tiếng thở dài.
Những ngày sau đó, Hồ Tiên Hú cũng không còn lên mạng. Tâm trạng như rơi vào một cái hố đen vô tận, đến nỗi mang danh lớp trưởng mà đã bị ít nhất bốn thầy cô bộ môn điểm danh vì xao nhãng.
Cái máy tính trên bàn học không còn được bật lên nữa, truyện tranh trên kệ tủ cũng chẳng muốn lật ra, mặt chỉ thiếu điều viết thật to hai chữ thất tình.
Khối 10 và 11 học ở hai tòa nhà vuông góc với nhau, giờ ra chơi nếu không cùng xuống sân trường thì cũng chẳng có cớ gì mà lai vãng sang bên ấy.
Có đôi lần cậu không kìm được, đến trường từ thật sớm, đứng ở trên ban công tầng 2 của tòa B nhìn thẳng ra cổng trường, rồi chăm chú tìm từng bóng đồng phục bước qua cánh cổng.
Gần một tiếng đồng hồ tê mỏi để đổi lấy vỏn vẹn vài phút con con, từ xa nhìn lại mà thấy trong lòng như có hàng ngàn con côn trùng bay tứ tán, vừa phiền vừa loạn, vừa nhức nhối.
Từ nhỏ đã chỉ luôn không ngừng tiến tới, có lẽ đây lần đầu tiên phải học cách buông tay…
.
“Nhưng mà đội trưởng, đấy đâu phải tác phong của anh?”
Lý Tiểu Nhã ngồi đối diện nhìn Hồ Tiên Hú uống một bầu hồng trà sữa giải sầu mà nghiêng đầu hỏi, “Đội trưởng xưa nay vẫn bất khả chiến bại cơ mà. Chưa thử hết cách thì đâu thể vội cúi đầu nhận thua?”
Hồ Tiên Hú nghe vậy ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt, người đang lắc hai bím tóc xinh xinh, ánh mắt lấp lánh tươi cười nhìn cậu,
“Anh họ đừng lo. Có Nhã Nhã đây rồi.”
Xin đổi tiết thể dục với một lớp khác vì lý do thuận tiện hơn cho đội bóng rổ (?), dò la mua chuộc đủ mọi thông tin từ Thông tấn xã vòi quà vặt bên lớp 11A3, rồi tinh ý chạy ra đẩy cậu tiến lại gần người ấy trong một chiều mưa rào trắng xóa… Cô em họ kiêm quản lý đội bóng rổ kia kể như cũng đã tận lực rồi.
Bước cuối cùng này, chỉ còn mình cậu có thể đi được mà thôi.
—
Buổi chiều ngày bế giảng, cả ngôi trường cứ như đã bị bỏ hoang. Bao nhiêu ồn ã thường ngày giờ yên ắng hẳn, Hách Phú Thân tần ngần đứng ở cổng sau mãi đến khi chân cẳng tê rần, mới đành rũ đầu nhận mệnh, quyết định tiến vào.
Từ xa nhìn lại đã thấy một dáng người ngồi trên chiếc xích đu cũ. Bộ đồng phục vẫn chỉn chu, khuôn mặt lúc không cười trông nghiêm túc cương nghị hẳn, khiến tim cậu không khỏi hốt hoảng đánh thịch một tiếng.
Đến cũng đã đến rồi, đành nhắm mắt đưa chân, chết sớm đầu thai sớm mà thôi…
Hách Phú Thân đi tới, ngồi bên chiếc xích đu cách người nọ một khoảng, rồi duỗi đôi chân tê mỏi, cũng ngước lên nhìn trời.
Thật lâu, thật lâu sau, đối phương mới lên tiếng gọi,
“Tiểu Hách.”
Khi thực sự được nghe hai tiếng này vang lên, Hách Phú Thân tưởng đâu như trong lòng mình có hai lục địa va vào nhau, cơn địa chấn bốc lên cả sóng thần cao đến hàng trăm mét, ào ạt quét qua lòng cậu, để lại trăm mớ ngổn ngang.
Chỉ duy có một điều là không thay đổi, cậu nghĩ.
Thì ra tiếng gọi ấy thật sự rất dịu dàng…
“Cậu… Cậu biết rồi sao?”
Hách Phú Thân hỏi lại, cố giữ cho tông giọng bình thường.
Nghe cạnh bên tiếng người nọ mang đậm ý cười, “Người mình thích mà, sao có thể không biết được.”
Chưa chờ Hách Phú Thân kịp lẳng trái tim ra khỏi lồng ngực, đã ai oán bỏ thêm một câu, “Đâu như ai đó…”
Thì ra không phải là không hề oán trách. Ví như cho dù không thể đáp lại thì cũng có thể làm bạn kia mà. Ít nhất… cũng đừng phụ đi một tấm lòng.
Hách Phú Thân chợt có chút tội lỗi mà hơi cúi đầu, mím môi chẳng biết phải nói sao. Mãi khi đối phương hơi húng hắng giọng như nhắc nhở, cậu mới giật mình, đỏ mặt thốt lên hỏi, “Cậu thích tôi từ khi nào? Có phải… Có phải cậu vốn đã biết tôi từ trước rồi không?”
Thì mới chẳng hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi như vậy.
Thì mới… Thì mới dùng cái giọng như thể… đã thầm yêu từ lâu lắm.
Suy nghĩ này khiến Hách Phú Thân đã đỏ càng thêm đỏ, thầm trách sao tên kia lại chọn một buổi giữa hè mà hò với hẹn, để bây giờ cậu nóng như phải bỏng thế này.
Đợi mãi chẳng thấy tiếng trả lời, thanh niên họ Hách bấy giờ mới thu hết can đảm ôm tim nhỏ mà quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy, hóa ra người đó nãy giờ vẫn lặng im ngắm mình, trong mắt như mang theo trăm câu ngàn lời,
“Chuyện tính ra chẳng dài, nhưng anh có muốn nghe không?”
Ánh mắt đó như một cái hồ sâu hút, khiến cậu vô thức gật đầu.
Hoặc chăng, Hách Phú Thân nghĩ, có lẽ cậu cũng đã rơi từ lâu lắm rồi.
…
Chiều ngả dần về tối, vầng dương chưa kịp lặn đã thấy lấp ló một mảnh trăng. Đám sinh vật huyền bí trong bụi cỏ thi nhau ca hát, rõ chẳng lãng mạn tí nào. Mà trong cái dàn đồng ca mùa hạ đầy bất đắc dĩ ấy, Hách Phú Thân lại được nghe một câu tỏ tình.
Trong một phần ngàn của giây, một sát na ngắn ngủi nào đó, trong lòng bỗng dưng như nuốt phải một hạt mơ muối, vừa ngọt ngào vừa hơi chua xót.
Hách Phú Thân luôn thấy mình là một thiếu niên rất đỗi bình thường. Gia cảnh bình thường, học lực bình thường, dung mạo bình thường, tính cách bình thường, nếu vứt vào giữa một đám đông e rằng có đốt đèn tìm cả ngày cũng chẳng tìm ra nổi. Cậu có một gia đình, đến giờ cơm trở về sẽ thấy mùi thức ăn ngào ngạt bay ra từ căn bếp nhỏ. Cậu có một vài người bạn cuối tuần hẹn nhau đi chơi điện tử, hoặc đạp xe quanh hồ nhân tạo trong thành phố. Cậu cũng có một vài sở thích để giết thời gian, có đôi khi lạc mình trong đó, quên luôn cả thế giới thực đang chảy trôi thế nào.
Từng mơ mộng làm siêu nhân giải cứu thế giới
Từng ước ao sẽ có những chuyến phiêu lưu kiệt xuất
Từng mong muốn có những trải nghiệm độc nhất vô nhị
Và cũng từng hi vọng sẽ gặp được một ai đó…
Một ai đó mà đến chính cậu cũng chưa từng hình dung ra được trong đầu rằng người ấy sẽ như thế nào.
Thế rồi trong một buổi chiều, mà không, có lẽ đã là ở những buổi chiều thật lâu về trước, có một sợi dây đỏ lạ kỳ nào đó đã lẳng lặng nối hai người họ với nhau, rồi vô tình hay cố ý, ngẫu nhiên hay đương nhiên, dần dần kéo lại gần tự lúc nào chẳng biết.
Thì ra một kẻ bình thường đến mức tầm thường như mình, cũng có thể tạo nên những nốt thăng trầm trong đời một ai đó, cũng có thể có ý nghĩa thật đặc biệt đối với một ai đó, và cũng có thể được một ai đó hết mực ấp ủ trong lòng như báu vật.
Tâm tình của người ấy rung lên từng nhịp điệu, khiến lồng ngực cậu cũng không khỏi xôn xao.
Tựa như trong lòng đã lặng lẽ nảy một mầm xanh, tắm dưới ánh dương những buổi tim đập rộn ràng nhìn xuống sân trường, và đợi một cơn mưa rào giữa hạ, nở bung.
Hương thơm của đóa hoa lạ lùng ấy khiến cậu ngây ngất, như ánh mắt chất chứa trăm câu ngàn lời khiến cậu choáng ngợp. Hóa ra cũng chẳng phải kinh thiên động địa như trong truyện tranh, tiểu thuyết, những thứ rung động tâm can lại đến một cách bình thường như thế mà thôi, đến nỗi nếu cậu vô ý thì sẽ bỏ lỡ, nếu vô tâm thì sẽ phụ lòng.
Thật chậm rãi, Hồ Tiên Hú nhấc người đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
Một
Hai
Ba
Bốn
Năm
Rồi dừng ở trước mặt, hơi cúi mình nhìn cậu.
Hách Phú Thân có chút hốt hoảng, lòng thầm tự hỏi, tại sao lúc nào cậu ta cũng thong dong dường vậy, như thể quỹ thời gian chẳng bao giờ dùng hết, lại như thể bao nhiêu kiên nhẫn cũng sẵn lòng đổ ra bằng sạch, chỉ để chờ đợi một điều gì đó.
Một điều mà Hách Phú Thân như hiểu như không.
Cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên phía trên đầu mình. Thiếu niên kia hắng giọng, rồi nhẹ nhàng cất lời:
“Tiểu Hách nghe xong có thấy cảm động không? Có muốn bước về phía em không?”
Bạn học Tiểu Hách lúc này chỉ hận mình không thể biến thành con đà điểu, bới đống cát trước mặt lên rồi dứt khoát rúc vào.
Nói không cảm động là nói dối.
Mà nói không rung động, càng là lừa gạt chính mình.
Nhưng mà cổ họng như kiểu nàng tiên cá bị yểm bùa, chẳng biết cách nào mà thốt nổi một lời.
Hồ Tiên Hú bên kia cũng chẳng vội, chỉ buông một tiếng thở dài, giọng nam trầm như khẽ ngân nga,
“Chà, em cũng chỉ lo cho anh thôi. Nếu hôm nay bỏ lỡ em rồi, sau này liệu có tìm được ai thích anh nhiều như vậy nữa không?”
Hách Phú Thân nghe vậy ngẩng phắt lên, có chút bất mãn mà rằng, “Cuộc đời dài như thế, sao có thể nói trước thế được?”
Hồ Tiên Hú nở nụ cười, nhún vai một cách rõ đương nhiên, “Thì, anh còn chưa đáp lại, em đã vội lo anh sau này chẳng tìm được ai thích mình nhiều như vậy. Chẳng phải do em quá quá quá quá thích anh rồi đó sao?”
Hách Phú Thân rũ mắt quay đầu, miệng lưỡi thủ khoa Văn, cái đầu wibu toàn shounen đánh đấm của cậu đây đấu không lại, chỉ có thể lẩm bẩm đáp, “Có làm được không mà đã nói đến tài…”
Hồ Tiên Hú thật làm như oan ức khôn tả, “Anh nào đã cho em cơ hội được làm gì đâu?”
Dứt lời, nhìn hai vành tai đã chín đến sắp rụng của người trong lòng mà không khỏi bật cười.
Hách Phú Thân ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương tự bao giờ đã kề sát lại gần, mảnh đất vừa bị sóng thần quét trong lòng nay lại đồng loạt nổ bảy trăm quả địa lôi. Cậu hốt hoảng vội vàng cúi đầu né tránh, khiến nụ hôn của Hồ Tiên Hú rơi ngay lên vầng trán cao cao.
Trên nền trời tím hồng biêng biếc, sao đã rơi lấm tấm. Khoảnh sân nho nhỏ vẫn in hai chiếc bóng nghiêng nghiêng, đang dần muốn hòa với nhau làm một.
Cảm giác mềm mềm, man mát trên môi vẫn chưa tan, Hồ Tiên Hú bất đắc dĩ mỉm cười, “Không sao, em chờ được.”
Thấy người nọ vẫn kiên quyết tích chữ như vàng, lại tựa thở dài mà luyến tiếc bỏ một câu,
“Nhưng mà anh phải nghĩ nhanh lên đấy. Em không có nhiều thời gian đâu, chỉ có thể đợi anh một đời này thôi.”
Trời chiều tắt nắng, gió đã mơn man thổi, thế mà Hách Phú Thân vẫn bị hun thành một mặt trời nhỏ, hai má nóng như nung. Khoảnh sân sau vắng vẻ, chỉ có chiếc xích đu khẽ cót két và lá đưa rì rào.
Thế rồi học đệ lớp dưới chợt nghe được, lẫn trong tiếng dế kêu rinh rích nơi bụi cỏ, một tiếng thầm thì lãng đãng trôi theo cơn gió hạ. Và sau đó ẩm ướt trên môi, như là sương sớm.
“Thực ra… Anh cũng đã phải lòng em mất rồi…”