Tác giả: 早早早小葡萄
Edit: Vũ Ngư Nhi
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng KHÔNG MANG RA KHỎI WORDPRESS VÀ FANPAGE CỦA HÚC NHẬT ĐÔNG THÂN
*
Chương 7
Chuyện Du Lượng thích cậu, là bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Đã từ rất lâu rồi, cậu không còn để ý đến ngày tháng nữa. Vì từng giây từng phút trôi qua với cậu đều dần trở nên vô nghĩa khi cứ đến 0 giờ mỗi ngày, thời gian sẽ lại quay về như cũ.
Nhưng tấm lịch trong hồi ức của Thời Quang lại bắt đầu quay ngược về những mùa đông hạ của từng năm, cho đến khi dừng lại ngay lần đầu tiên họ gặp gỡ.
Chạy khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, cuối cùng cậu cũng tìm thấy Hắc Bạch Vấn Đạo. Khi ấy, mọi người vẫn còn gặp mặt chơi cờ cùng nhau, khắp phòng đầy ắp người là thế, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã tìm thấy được Du Lượng.
Trông cậu ấy hệt như ông cụ non vậy, ngữ điệu đáp trả lời mời của cậu ấy khá lễ phép, nhưng trong cái lễ phép ấy cũng đã lộ ra chút kiêu ngạo. Những vị khách trong hội quán đều tôn kính gọi cậu ấy là thầy Tiểu Lượng. Cũng chỉ là một thằng bé con thôi nhưng cậu ấy đã bước một chân vào thế giới của người trưởng thành rồi.
Đây dường như là điều rất quen thuộc đối với Du Lượng và mọi người xung quanh.
— Thằng bé này là ai thế? Chơi cờ giỏi thật đấy!
— Tiểu Lượng là con trai độc nhất của thầy Du Hiểu Dương đó! Chưa tập đi đã biết cầm cờ rồi, có điều kiện như thế hỏi sao không chơi cờ giỏi được!
Lần đầu gặp mặt, làm sao cậu biết rõ được nhiều chuyện như thế này cơ chứ?
Thời Quang lặng lẽ nhớ đến chuyện cũ rồi lại cảm thán mình hệt như một ông lão. Dẫu sao thì chẳng phải mọi người vẫn hay nói rằng, chỉ có người già mới thường hồi tưởng về quá khứ thôi sao?
… Có lẽ cũng đúng thật, trong những tháng ngày lặp đi lặp lại này, phải chăng cậu và Du Lượng đã ở cùng nhau suốt nửa đời người rồi.
Anh Hậu và mọi người vẫn đang luyện tập như thường lệ, cùng lên kế hoạch và chuẩn bị cho lịch trình thi đấu. Mọi người đều đang chạy nước rút cho những dự định sắp tới.
Nếu so sánh với mọi người xung quanh thì trông cậu chẳng khác gì một con mèo ngu ngốc chỉ biết nhảy tới nhảy lui, vẫy vùng trong dải Mobius vô hạn, chỉ biết giậm chân tại chỗ trong ổ chăn suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Sau khi trải qua hàng chục lần lặp đi lặp lại cùng một ngày, Thời Quang bỗng chợt nhận ra có lẽ mình đã nghĩ sai rồi.
Mỗi một ngày trôi qua, cậu sẽ lại được nhìn thấy những thứ mà trước giờ cậu chưa từng để tâm đến. Mỗi một ngày đó đều là một ngày mới đối với cậu.
Dù mẹ chẳng đến thăm nhưng thức ăn trong tủ lạnh cũng không bao giờ vơi đi. Sau khi tan làm muộn, bước ra khỏi trụ sở thì bất chợt gió lạnh thổi qua, cậu có thể tìm thấy một chiếc áo khoác len đã được đặt sẵn trong túi xách. Lúc chán nản vì thua cờ thì mọi kỳ phổ gần đây của đối thủ đều đã được ai đó lặng lẽ đặt trên bàn từ sớm.
Trái ngược với mọi người, cậu ấy vẫn luôn ở đây, để ý tất cả mọi thứ có liên quan đến Thời Quang.
Trước ngày 20 tháng 09, Thời Quang như một tên thợ mỏ vẫn luôn bất cẩn, chủ quan. Nhưng rồi, cậu bất chợt nhặt được một vài mảnh ghép tình yêu trong vô số những lời tỏ tình thầm lặng từ Du Lượng.
Bước chân của Thời Quang dần nhanh hơn, cậu chẳng màng quan tâm đến những lời tạm biệt của đồng đội, chạy hết sức lực mình vốn có.
Tiếng con tim rộn ràng ngân vang khắp lồng ngực, cậu siết chặt tay đặt lên ngực mình, cảm nhận tình yêu muộn màng lúc này mới phát hiện.
— Thầy Du tài giỏi và Du Lượng rất mạnh thì có liên quan gì với nhau chứ? Thực lực của cậu ấy tôi biết rõ nhất, cậu ấy đã phải chăm chỉ luyện cờ ngày đêm đấy!
— Một mình chơi cờ chẳng có ý nghĩa gì cả, thầy Tiểu Lượng dạy cho tớ chơi với.
Những gì ánh trăng và cậu cùng trải qua là từng câu, từng lời vẫn luôn đọng lại.
Cậu thấy được những cố gắng của Du Lượng, sự cô độc của Du Lượng, và cả tâm ý của riêng mình Du Lượng.
Thời Quang cắn chặt môi dưới, cậu cứ tra mãi mà chìa vẫn chưa vào đúng ổ.
Không được, dù cho ngày mai Du Lượng có quên mất, thời gian có được lặp lại đi chăng nữa thì cậu cũng phải nói ra câu trả lời của chính mình.
Cuối cùng cũng mở được cửa, tay nắm cũng được mở ra từ bên trong, ánh đèn sáng tỏ như ban ngày, hòa cùng cánh cửa dần được mở ra phủ lên chân hai người.
Balo rơi phịch xuống đất, Thời Quang nhào vào lòng người trước mặt, trao cho người kia một nụ hôn thật sâu.
Dưới bầu trời đêm trong vắt, đôi mắt của cậu còn ngời sáng hơn cả ánh sao.
“Để cậu đợi lâu rồi, thầy Tiểu Lượng à.”
Chương 8
Chiếc bánh nhỏ được đặt trên bàn vẫn còn đang cắm một ngọn nến viết số 18, bên cạnh đặt hai chiếc đĩa sứ tựa như đang đợi chờ ai đó đến thắp sáng.
Hôm nay Du Lượng đã xin tan làm sớm, vào cửa hàng tự tay làm chiếc bánh sinh nhật này.
Thời Quang đã né tránh cậu gần nửa tháng rồi, cậu ấy cố tình đổi giờ đi làm và về nhà để tránh mặt cậu.
Cậu ấy làm thế là bởi vì điều gì cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ quan tâm, đối xử tốt với cậu ấy cũng không được phép sao?
Đứng bên khung cửa sổ trông về phía xa xăm, bóng dáng quen thuộc kia vẫn không xuất hiện. Hôm nay chắc Thời Quang sẽ chủ động xin ở lại luyện cờ hệt như những ngày trước kia.
Bánh ngọt… Du Lượng nở một nụ cười xót xa, quả nhiên vẫn không thể tặng cậu ấy được rồi.
Từ khi hiểu rõ được cõi lòng mình, cậu đã quyết định thuê căn hộ này. Tựa như thật nhiều năm trước kia, cậu vẫn luôn đuổi theo Thời Quang để được đánh một ván cờ với cậu ấy. Lần này, cậu cũng đã đưa ra lời mời hệt như lúc trước.
Du Lượng từng bước tiến đến, muốn bước qua lằn ranh mỏng manh phía trước. Và may mắn làm sao, Thời Quang lại đưa chân bước sang. Thế nhưng cậu ấy vẫn vậy, vẫn là một tên ngốc mù mờ chuyện tình yêu.
Song, vậy là quá đủ với cậu rồi. Con người đừng nên quá tham lam.
Ngày qua ngày cậu lại tự thôi miên chính mình, cậu chỉ dám giải tỏa những nghĩ suy linh tinh của mình khi người kia đã ngủ say.
Du Lượng lấy bao diêm được chủ cửa hàng tặng kèm trong túi giấy ra.
Sư huynh vẫn thường nói, cậu là người rất cố chấp. Khi đã xác định được mục tiêu thì sẽ cố gắng giành lấy, không ai có thể can ngăn được cậu.
Cậu cũng đã tin rằng mình là người như vậy.
Những niềm tin khôn nguôi kia đủ để khiến cậu trở thành một đấu sĩ kiên cường trên sân cờ, vượt qua mọi đỉnh núi cao vời vợi tưởng chừng như chẳng thể chạm đến.
Nhưng khi đối mặt với người mình thương, bộ giáp sắt cậu đang mang sẽ mau chóng bị phá vỡ tan tành.
Du Lượng không tắt đèn, cậu lặng lẽ quẹt diêm, tìm kiếm chút hy vọng trong ánh lửa ngắn ngủi.
Đây là đặc quyền riêng dành cho chủ nhân của bữa tiệc, cậu thay mặt cậu ấy ước nguyện, có lẽ cũng không thể thành hiện thực được đâu.
Cậu kỳ thủ trẻ tuổi ngồi lẻ loi cạnh bàn, vứt bỏ đi hết thảy mọi phiền muộn. Lúc này đây, cậu rất thành tâm cầu nguyện:
Thần linh ơi, nếu người có thật trên đời…
Xin hãy cho cậu ấy có thể nghe thấy được giọng nói của con, vẫn luôn chăm chú đến sự hiện diện của con!
Con muốn mãi mãi được ở bên cạnh cậu ấy.
Du Lượng khẽ thổi tắt nến, chỉ còn lại mỗi ánh đèn trong phòng đang chiếu rọi. Cậu đặt que diêm trong tay xuống, thở dài tự giễu bản thân.
Cũng đã trưởng thành rồi, sao vẫn còn ngây thơ như thế chứ.
Cô bé bán diêm đốt hết mọi que diêm mình có trong tay nhưng đổi lại cũng chỉ là một hồi mộng đẹp, huống chi là cậu chứ.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa được tra vào ổ, cậu mau chóng đứng bật dậy.
Là Thời Quang! Dường như cậu ấy đã chạy vội về nhà, mái tóc cậu tán loạn, hơi thở thì dồn dập, chỉ có mỗi đôi mắt là sáng tựa như sao.
Du Lượng muốn nói gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh này, cậu không cam lòng trơ mắt nhìn Thời Quang rời đi nữa.
Nhưng giây tiếp theo, cái cảnh mà có mơ cậu cũng không dám mơ đến đột nhiên xảy ra. Cậu thiếu niên trước mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trao cho cậu một cái ôm ấm áp và một nụ hôn ngọt ngào.
“Để cậu đợi lâu rồi, thầy Tiểu Lượng à!”
Giọng nói quen thuộc ấy thốt lên những lời Du Lượng hằng mong ước, tim cậu nóng ran, nước mắt như muốn chực trào.
Bên tai cậu vang lên lời tỏ tình thật kiên định nhưng cũng không kém phần e thẹn của cậu thiếu niên kia, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu muốn thành khẩn cảm ơn những vị thần linh không biết mặt.
“Nói ngay thầy Tiểu Du, rốt cuộc cậu thích tớ từ lúc nào hở? Tớ cứ nghĩ về chuyện này mãi nhưng vẫn không xác định được.” Thời Quang rất tò mò, cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ nhận được một câu trả lời rất thú vị.
Du Lượng nở một nụ cười dịu dàng, ôm chặt lấy Thời Quang.
“Đây quả là một câu hỏi khó đấy.”
Tương tư lâu như vậy rồi, dường như nó đã trở thành bản năng vốn có.
“Ừm… Nhưng tớ vẫn có thể cho cậu một câu trả lời thích đáng.”
Giữ vững khuôn mặt Thời Quang, Du Lượng bắt đầu tuyên thệ:
“Thích cậu ấy à, chính là loại chuyện mãi mãi không tồn tại hồi kết.”
HOÀN